Có thể nói, nỗ lực lớn nhất của Tô Lâm hiện nay là giành lấy quyền kiểm soát Bộ Quốc phòng. Nếu Hoàng Xuân Chiến thắng lợi trong cuộc chạy đua với Nguyễn Tân Cương, thì xem như Tô Lâm không đánh mà Phạm Minh Chính cũng sẽ “tự rụng”.
Theo Nghị quyết số 160/2024/QH15 về phân bổ ngân sách Trung ương năm 2025 thì tổng chi cho các bộ, và cơ quan khác thuộc nhà nước gần 1 triệu 2 trăm ngàn tỷ, trong đó Bộ Quốc phòng nhận 272 ngàn tỷ, Bộ Công an nhận 160 ngàn tỷ. Tổng cộng 2 bộ này nhận ngân sách 432 ngàn tỷ đồng chiếm 36% tổng chi. Và đáng nói hơn, 2 nhân vật đứng đầu bộ này là Ủy viên Bộ Chính trị. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Không những 2 bộ này có nhiều tiền, mà còn có súng đạn nên khi nắm được nó, thế mạnh trên vũ đài chính trị sẽ được củng cố.
Trên danh nghĩa, Bộ Quốc phòng và Bộ Công an thuộc Chính phủ, nhưng thực tế, Thủ tướng không nắm được 2 bộ này. Vì 2 Bộ trưởng là 2 Ủy viên Bộ Chính trị nên nơi có thể ra lệnh được cho cả 2 bộ này là Bộ Chính trị.
Chưa có đời Tổng Bí thư nào nắm cùng lúc 2 bộ này. Hoặc Thủ tướng, hoặc Tổng Bí thư, hoặc Chủ tịch nước mà nắm được 1 trong 2 bộ này đều có quyền lực lớn trên chính trường.
Ví dụ như ông Lê Đức Anh khi làm Chủ tịch nước nắm Bộ Quốc phòng, nên quyền lực của ông rất mạnh, vượt ra khỏi giới hạn của chiếc ghế Chủ tịch nước. Ông Nguyễn Tấn Dũng giai đoạn 2006 – 2011 nắm Bộ Công an thông qua Lê Hồng Anh. Giai đoạn 2011-2016 ông Lê Hồng Anh rời Bộ Công an, sau đó Nguyễn Tấn Dũng thất thế trước Nguyễn Phú Trọng. Đến giai đoạn 2016-2021, Nguyễn Phú Trọng trở nên vô đối vì nắm Bộ Công an thông qua Tô Lâm.
Ông Nguyễn Phú Trọng cũng từng tham vọng đưa Lương Cường lên thay Ngô Xuân Lịch, nhưng lại không thành công. Thế lực Phan Văn Giang đã bất ngờ loại Lương Cường ngay trước thời điểm quyết định.
Nếu trong vòng 10 tháng tới đây, với quyền lực của một Bí thư Quân ủy Trung ương, cùng với nỗ lực của một thứ trưởng Bộ Quốc phòng Hoàng Xuân Chiến, phe Hưng Yên lên nắm Bộ Quốc phòng, thì xem như Tô Lâm làm nên lịch sử trong Đảng Cộng sản, một Tứ trụ nắm cả 2 bộ lớn.
Tô Lâm đang nuôi Trần Lưu Quang như là Thủ tướng dự bị, chứng tỏ Tô Lâm đã có sự chuẩn bị. Trong Chính phủ, Bộ Công an vốn không xem Thủ tướng ra gì thì khi nắm thêm Bộ Quốc phòng, Chính phủ của ông Phạm Minh Chính như bị kẹp giữa 2 tảng đá lớn khó mà tồn tại.
Xử lý Phạm Minh Chính không dễ, tuy nhiên, khi Tô Lâm nắm cả công an và quốc phòng thì Tô Lâm có thể dùng “2 mũi giáp công” ép Phạm Minh Chính.
Vụ án AIC đang bế tắc vì Nguyễn Thị Thanh Nhàn đã trốn đi nước ngoài. Được biết, phốt lớn nhất của bà Nguyễn Thị Thanh Nhàn không phải là ở các hợp đồng kinh tế giữa AIC và các tỉnh, mà nó nằm ở lĩnh vực nhập vũ khí cho Bộ Quốc phòng. Miếng ăn này được cho là có phần của Phan Văn Giang, và Phạm Minh Chính nhưng không có phần của Tô Lâm. Nơi có thể moi ra được bí mật này, rất có thể là Tổng Cục 2, nơi dùng bà Nhàn như là một trung gian môi giới.
Nếu Hưng Yên nắm được Bộ Quốc phòng, xem như thế lực của Phan Văn Giang cũng sẽ thất thế, Tổng cục 2 không còn chốt chặn nào, lúc đó Nguyễn Duy Ngọc có thể xua đoàn kiểm tra 1913 vào lật lại hồ sơ. Với nghiệp vụ của ngành công an, lúc đó tướng Ngọc sẽ tìm ra được nhiều manh mối tốt dâng cho Tô Lâm.
Tình hình trong Bộ Quốc phòng vẫn còn đang đấu nhau khốc liệt. Chưa thể nói trước được điều gì. Không những cả Bộ Quốc phòng mà Bộ Chính trị cũng không muốn Tô Lâm tiến thêm một bước nữa trên con đường thâu tóm quyền lực. Bộ Quốc phòng được xem như là “thành trì cuối cùng” cho Bộ Chính trị, nếu rơi vào tay Tô Lâm, thì xem như chẳng còn lực lượng nào đủ sức kiểm soát được quyền lực Tô Lâm.
Hoàng Phúc-Thoibao.de