Ngày 7/8, giữa ánh đèn hào nhoáng và những tràng pháo tay mòn mỏi, bà Lâm Thị Phương Thanh – vợ của cựu đại biểu Quốc hội Nguyễn Sỹ Cương, chính thức được bầu lại làm Bí thư Đảng ủy Văn phòng Trung ương Đảng. Chức vụ cao quý ấy được trao bằng hai tay, bởi những người đang ngồi chễm chệ trên chiếc ngai quyền lực: Tổng Bí thư Tô Lâm, Thường trực Ban Bí thư Trần Cẩm Tú, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương Nguyễn Duy Ngọc… Tất cả đều xuất hiện như một bản tuyên ngôn sống động về sự “đoàn kết” trong bộ máy – đoàn kết để bảo vệ nhau, kể cả khi một sinh mạng đã bị cướp đi một cách oan khuất.
Chồng bà – ông Nguyễn Sỹ Cương – bị nghi ngờ là người trực tiếp gây ra vụ tai nạn giao thông thảm khốc ngày 30/5/2025, khiến một nữ sinh bị đứt lìa chân và sau đó qua đời. Nhưng kể từ sau vài dòng mơ hồ trên báo đảng, rằng thủ phạm là một “tài xế tên N.S.C, sinh năm 1961” (trùng khớp hoàn toàn với ông Cương), thì mọi thông tin chìm vào im lặng. Danh tính thật sự của N.S.C chưa từng được công bố. Cũng không có bất kỳ kết luận điều tra, khởi tố hay thậm chí một lời xin lỗi công khai nào dành cho nạn nhân.
Công lý ở Việt Nam giống như một diễn viên hài tệ hại, luôn xuất hiện khi không cần, và biến mất khi người dân cần nhất. Nếu kẻ gây ra vụ tai nạn là một công nhân, một bà bán rau, hay một anh xe ôm… chắc chắn họ đã bị lôi ra ánh sáng, bắt giam, khởi tố, và cả gia đình sẽ bị “đào mộ” đời tư trên khắp mặt báo. Nhưng khi người đó là đảng viên cao cấp, là chồng của một người đang nắm giữ chiếc ghế quyền lực trong Văn phòng Trung ương Đảng, thì mọi thứ lại… “đang được điều tra” – câu nói muôn thuở để xếp hồ sơ vào ngăn tủ.
Thẻ đảng trở thành kim bài miễn tử, như một loại bùa hộ mệnh quyền lực che chắn mọi sai trái. Không có công lý, chỉ có quan hệ. Không có sự thật, chỉ có sự dối trá được tô vẽ bằng những lễ bổ nhiệm hoành tráng. Và người dân – những người vẫn nộp thuế, vẫn sống trong lo âu, vẫn hy vọng vào một ngày công lý sẽ mỉm cười – lại một lần nữa trở thành nạn nhân của sự im lặng và lấp liếm có hệ thống.
Không ai bị bắt. Không ai chịu trách nhiệm. Không ai trả lời cho câu hỏi: “Ai đã giết cô gái ấy?”
Có lẽ chỉ có một câu trả lời cay đắng: Công lý ở Việt Nam không dành cho người dân – nó chỉ phục vụ cho những kẻ có quyền và có tiền.
Thu Phương – Thoibao.de