Bộ Quốc phòng là nơi có nhiều Ủy viên Trung ương Đảng hơn Công an, số Ủy viên Bộ Chính trị cũng bằng hoặc nhiều hơn, và ngân sách quốc phòng cũng cao hơn ngân sách cho Công an rất nhiều. Đấy là chưa nói đến những cơ quan điều tra, cơ quan tố tụng và tòa án của quân đội riêng. Nói chung Bộ Quốc phòng có nguyên một combo bộ máy tố tụng hình sự riêng. Nó còn có cơ quan tình báo trong khi Công an không có vv… Điều đáng nói là luật pháp quy định Công an không thể điều tra quân đội.
Với những lợi thế như trên, vậy mà ghế Tổng bí thư lại thuộc về Công an mà không thuộc về quân đội. Nguyên nhân là do đâu?
Có lẽ điểm nổi bậc nhất mà ai cũng nhìn ra, đó là quân đội không thống nhất nhau như Công an. Bao năm qua, bên Bộ Tổng tham mưu và bên Tổng Cục chính trị để giành giật nhau quyền kiểm soát Bộ Quốc phòng. Trong khi đó bên Công an, từ lâu Tô Lâm đã thống nhất về một mối cho Hưng Yên. Thống nhất đến nỗi, dân đặt tên cho Bộ Công an là “Bộ Hưng Yên”. Vì thế mà trên võ đài chính trị, Phe Công an đã thắng.
Dù cho lớn đến đâu mà bên trong có “nội loạn” thì tổ chức đó tự suy yếu. Suốt gần 5 năm nhiệm kỳ, Phan Văn Giang với Lương Cường cứ tranh nhau từng chút một. Cuối cùng, chẳng ai có thể sánh bằng Tô Lâm. Phan Văn Giang thì chịu đứng dưới Tô Lâm trong Quân ủy trung ương, còn Lương Cường thì đứng dưới Tô Lâm trong trật tự tứ trụ triều đình.
Vì nội bộ đấu nhau mà cuối cùng hại nhau mà thôi. Ông Lương Cường đang mất dần quyền kiểm soát Tổng cục chính trị vào tay Tô Lâm. Giờ đây, Tô Lâm thay mặt Lương Cường điều khiển Tổng Cục chính trị cạnh tranh chức Bộ trưởng với Tổng tham mưu trưởng.
Nhiệm vụ của Phan Văn Giang khá nặng nề. Thứ nhất, ông và Nguyễn Tân Cương phải làm thế nào để đánh bại Trịnh Văn Quyết khỏi cuộc đua ghế Bộ trưởng. Nếu thành công bước này thì tính đến bước tiếp theo. Bước tiếp theo là hất Tô Lâm khỏi sự ảnh hưởng đến Tổng Cục Chính trị. Cả 2 cửa ải phải vượt qua, cửa ải nào cũng vô cùng khó đối với ông Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Tuy nhiệm vụ với Phan Văn Giang khó khăn như thế nhưng hầu hết mọi thế lực khác lại kỳ vọng vào chiến thắng của ông Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và đàn em. Bởi trên bàn cờ chính trị hiện nay không có thế lực nào đủ mạnh để có thể tính đến bài toán cân bằng quyền lực với phe Công an.
Trước đây ông Lương Cường cũng tính đến nước cờ này khi ông kết hợp với Trần Quốc Tỏ trong Bộ Công an như là lực lượng “nội ứng” rồi kết hợp với Trần Công Chính – Tổng cục trưởng Tổng Cục 2. Tuy nhiên, kế hoạch phá sản vì Trần Quốc Tỏ không thể thoát khỏi bàn tay kiểm soát của Lương Tam Quang và Trần Công Chính vốn là người của Phan Văn Giang không mấy tin vào Lương Cường.
Sự thất bại của Lương Cường có thể là bài học sâu sắc cho Phan Văn Giang. Tính toán sự kết hợp như thế rất hay nhưng mối liên kết giữa những đối tác với nhau không vững chắc. Giờ đây, Phan Văn Giang có thể không kết hợp với Trần Quốc Tỏ nhưng hoàn toàn có thể có được sự phục vụ của Trần Công Chính cùng với Đại tướng Nguyễn Tân Cương tạo nên thế kiềng 3 chân vững chắc hơn nhiều.
Chưa biết năng lực của Phan Văn Giang đến đâu, liệu có thể khiến Tô Lâm phải chấp nhận chia chác quyền lực hay không, tuy nhiên, cũng có thể nhìn thấy, Phan Văn Giang và liên minh của ông mạnh hơn nhóm Lương Cường rất nhiều. Mà cũng chính Phan Văn Giang đã từng đánh bại Lương Cường ở Đại hội 13 nên xem ra tướng Giang là đối thủ thực sự của Tô Lâm.
Dù tướng Giang có được đánh giá cao thì thực tế vẫn đang là cửa dưới so với Tô Lâm. Hãy đợi xem, Pha Văn Giang xoay sở trong võ đài hẹp như thế nào. Thời gian còn lại không nhiều, sẽ sớm có kết quả.
Thái Hà-Thoibao.de