Năm 2011, khi ông Nguyễn Phú Trọng mới lên Tổng bí thư, khi đấy cung đình chỉ có 2 phe. Phe Nguyễn Phú Trọng và phe Nguyễn Tấn Dũng. Đến năm 2016, Nguyễn Phú Trọng toàn thắng, tưởng chừng như Đảng Cộng Sản thu về một mối. Tuy nhiên, sau đó thì cung đình trở nên loạn, nhiều sứ quân nổi lên tranh giành cả lên. Giờ không còn là 2 phe nữa, mà nhiều phe.
Nấp dưới cái bóng của ông Nguyễn Phú Trọng, nhóm Nghệ An và Hà Tĩnh tranh thủ kéo bè kết cánh, nâng đỡ những đồng hương nhằm mục đích kế thừa ngai vàng, hoặc chí ít cũng tìm được những vị trí béo bở trong Bộ Chính trị và Trung ương Đảng.
Nghệ An và Hà Tĩnh lớn mạnh thì Hưng Yên cũng không chịu thua. Được Nguyễn Phú Trọng tín nhiệm, Tô Lâm thâu tóm Bộ Công an, xây dựng thành phần Hưng Yên trong bộ đợi ngày đảo chính. Và khi ông Trọng đổ bệnh, Hưng Yên tạo phản trở thành sứ quân mạnh nhất. Sau cái chết của ông Trọng, nhóm Nghệ An và hà Tĩnh cũng đủ lông đủ cách để tạo thành những sứ quân hùng mạnh tham gia tranh hùng tranh bá.
Nghệ An, Hà Tĩnh, Hưng Yên nổi lên. Đến lượt Thanh Hóa cũng tính đường lớn mạnh. Ông Phạm Minh Chính đi lên từ ngành Công an. Giờ đây khi bị Tô Lâm vượt mặt thì cũng không thể không kết bè với người Thanh Hóa tạo thành thế lực mới. Phạm Minh Chính vốn đơn độc bỗng liên kết với Lê Thành Long và Tô Huy Rứa. Thế là nhóm Thanh Hóa cũng trỗi dậy.
Ngoài các nhóm liên kết đồng hương, thì có nhóm lại liên kết người cùng ngành hình thành nhóm lợi ích. Phan Văn Giang dựa trên bộ Tổng tham mưu để hình thành nên một nhóm mạnh nhất nhì hiện nay.
Chỉ có khu vực miền nam thì các nhóm địa phương không thực sự mạnh. Ông Nguyễn Tấn Dũng không xây dựng hệ sinh thái quyền lực dựa vào người Cà Mau, mà ông chỉ dựa vào gia đình cùng với sự hỗ trợ của các đàn em đã thành danh. Tuy nhiên, Nguyễn Thanh Nghị không vì thế mà yếu. Được biết, trong các hạt giống đỏ hiện nay, Nguyễn Thanh Nghị được cho là mạnh nhất.
Trong khi khu vực Miền Bắc và Bắc Miền Trung hình thành các sứ quân người địa phương thì cũng còn đó những cá nhân đi lên bằng chính bản thân của mình. Trần Thanh Mẫn-Chủ tịch Quốc hội đang là một trong số đó.
Vương Đình Huệ, Lê Minh Hưng, Tô Lâm vv… luôn có một rừng người đồng hương ủng hộ, thế nhưng Trần Thanh Mẫn có gì? Chẳng có gì cả, ấy vậy mà ông lại bước chân lên ngôi đền Tứ trụ một cách vững vàng. Đáng nói hơn, ông Mẫn lại vào Tứ trụ ngay trong nhiệm kỳ đầu tham gia Bộ Chính Trị.
Tô Lâm, Phạm Minh Chính, Lương Cường luôn có đối thủ và chính những người này cũng là đối thủ của nhiều kẻ khác. Thế nhưng nếu ai đó hỏi rằng, đối thủ Trần Thanh Mẫn là ai, và ai là đối thủ của Trần Thanh Mẫn thì chắc khó ai có thể trả lời được. Vậy rõ ràng ông Mẫn đang tranh hùng trên vũ đài chính trị mà không gặp bất kỳ đối thủ nào hay không?
Tham gia võ đài chính trị chủ yếu là tranh giành. Muốn có lợi thế phải đánh gục đối thủ, muốn lên chức cũng phải đánh, thậm chí muốn giữ ghế cũng đánh, đánh để bảo vệ vị trí. Cũng vì chỉ có đánh với đánh mà sứ quân mới nổi lên nhiều như thế. Người ta sẽ thấy an tâm hơn khi đứng giữa những người cùng phe phái. Còn chỉ một thương một mã thì rất mong manh.
Việc ông Trần Thanh Mẫn chui được vào Tứ Trụ cũng là một trường hợp mà các thế lực cũng nên tính đến. Cái hay của ông Mẫn là không tạo ra kẻ thù cho mình và cũng chẳng để mình thành kẻ thù của ai. Vậy chẳng tốt hơn là thật mạnh mà có quá nhiều kẻ thù hay sao? Nhìn Vương Đình Huệ xem? Binh hùng tướng mạnh, được vua chọn nhưng rồi cũng phải nhả ghế cho Trần Thanh Mẫn.
Có thể nói, Trần Thanh Mẫn là trường hợp đặc biệt. Bởi khó có ai làm được như vậy.
Trần Chương-Thoibao.de