NGŨ TRỤ LÊN NGÔI: QUYỀN LỰC MỘT NGƯỜI DƯỚI VỎ BỌC TẬP THỂ

Từ “Tứ Trụ” lên “Ngũ Trụ” — nghe như một bước tiến về thể chế, một nỗ lực “phân quyền” hiếm hoi trong lịch sử chính trị Việt Nam hiện đại. Nhưng nếu gỡ bỏ lớp sơn mỹ miều, ta thấy rõ đây chỉ là vở kịch quyền lực được dàn dựng tinh vi, nơi mọi đường dây vẫn dẫn về một điểm duy nhất: Nhất Dương.

Những buổi họp hoành tráng, phát biểu hùng hồn về “tập thể lãnh đạo” và “cân bằng quyền lực” chỉ là lớp phông sân khấu. Ở hậu trường, quyền lực không chia năm sẻ bảy mà ngày càng tập trung, co rút lại trong tay một người. Các nhân vật xung quanh, dù mang danh “trụ”, cũng chỉ như vệ tinh xoay quanh mặt trời, mỗi lời nói hay quyết định đều phải căn chỉnh quỹ đạo theo trung tâm quyền lực tuyệt đối ấy.

Ghế “Ngũ Trụ” thêm ra, nhưng chẳng ai được ngồi thật. Người ta tranh nhau từng chút ảnh hưởng, cố chứng minh vị thế, nhưng mọi toan tính đều rơi vào cái bẫy của “phân quyền giả tạo”. Những cuộc mặc cả, liên minh, thậm chí phản trắc… chỉ càng làm nổi bật hình ảnh kẻ đứng đầu.

Đây chính là bản lĩnh của Nhất Dương: biết tạo ra ảo giác quyền lực tập thể để che giấu quyền lực tuyệt đối. Khi ai cũng tưởng mình có phần, thì thật ra chẳng ai có gì cả — ngoài Nhất Dương.

Ngũ Trụ lên ngôi không phải là sự thay đổi thể chế, mà là sự tinh chỉnh trong kỹ nghệ nắm quyền. Một bàn cờ được mở rộng, nhưng quân chủ vẫn nắm quyền điều khiển từng nước đi. Và như mọi khi, lịch sử quyền lực Việt Nam lại thêm một màn diễn mới — hoành tráng hơn, phức tạp hơn, nhưng kết cục không đổi:

  • Quyền lực vẫn thuộc về một người.

  • Các “trụ” khác chỉ là đạo cụ tô điểm.

  • Mọi ánh mắt, dù cố né tránh, vẫn hướng về trung tâm bất khả xâm phạm.

Ngũ Trụ có thể là biểu tượng mới, nhưng bản chất không đổi. Bởi trong vở kịch quyền lực này, vai chính vẫn chỉ có một — và khán giả thì vẫn bị dẫn dắt tin rằng họ đang chứng kiến một cuộc “chia quyền lịch sử”.

https://www.facebook.com/share/p/16YTxAqbta/